[Tản mạn vẽ vời và 3 linh tinh]
Nọ con em tới nhà hỏi: “Chị ơiiiii, tất cả tranh chị vẽ đây á chị ơi? Thích quá.” Em chạy lăng xăng chụp hết cái này tới cái khác, chụp mãi mà vẫn còn :v
Và khi tôi nói thời gian vẽ vời kéo dài tới 7-8 năm, từ cái này lớp học tui là em út và tới giờ tôi vẫn là em út :))) thì mng hiểu òi đấy, hiểu tui trân trọng những bức tranh ấy nhường nào. Và trong suốt thời gian nhiều người đang lo kiếm tiền làm giàu, tôi vẫn vẽ vời đều, vẫn lang thang đó đây, vẫn đi tình nguyện, vẫn start-up hết cái này tới cái khác và công việc chính của tôi là Quản trị dự án hay Team leader cho một dự án hay hoạt động nào đó, đôi khi là trợ lý – tạp vụ cao cấp (trước tôi cũng hay được giới thiệu những việc tương tự. Lâu chuyển sàn đào tạo nhiều quá, có khi mng quên rồi). Tôi khá chăm viết, xây dựng hệ thống quản trị, viết quy trình hướng dẫn và đào tạo (dường như đã ăn vào máu, cứ dự định làm gì là như có hết đường đi nước bước trong đầu, các gạch đầu dòng. Đôi khi mắc bệnh nghề nghiệp, thi thoảng comment phản biện hoặc đánh giá quy trình). Thi thoảng ai đó hỏi “web này em làm hả” và hơi ngỡ ngàng, vỡ oà xíu :v vì hàng ngày sài mà không biết, hoặc hỏi cái này em có cần học không, hỏi xem phần mềm này dùng ra sao, thiết bị này sài thế nào…. Dạ, có cái chính tôi làm, có cái công việc tương tự tôi làm rồi, về cơ bản nhiều phần mềm có cùng “tư duy” hoặc ngó nghiêng cái là hiểu (nếu quá khó hiểu chỉ có 2 khả năng: 1. mấy năm làm hệ thống của tôi quá tệ (nhưng chắc hem tới lỗi tệ quá vì tôi vẫn được giới thiệu làm những cái tương tự rồi); hoặc 2. phần mềm đó quá tệ hoặc quá khác biệt :v hem theo logic chung, tôi cần nhiều thời gian hơn). Còn giờ tôi đang thất nghiệp nên mới có thời gian viết bài dài như này 😆
Trong lúc túng thiếu nhất về vật chất, tôi vẫn học vẽ mà đi kèm rất nhiều chi phí xoay quanh. Mà thầy còn bảo hay thi Mỹ thuật Yết Kiêu đi, có gì thầy giúp. Nhưng tôi nghĩ tới 2 cái bằng đại học đang bỏ xó, tôi lại ngậm ngùi bảo thôi thầy ạ. Và tôi vẫn đi học đều hàng tuần. Sau nhiều năm anh chị học cùng vẫn thi thoảng hỏi: thế em làm nghề gì? :v Rồi sau cùng thấy tôi chia sẻ nhiều về ngôn ngữ thì biết tôi làm về ngôn ngữ thoai 🙂 Mỗi anh chị đồng môn một ngành nghề nhưng sự hoà hợp ở chúng tôi là tình yêu nghệ thuật và sự trân trọng mỗi tác phẩm của nhau. Niềm háo hức mỗi khi đến lớp của tôi không chỉ là học mà còn là gặp gỡ, đôi khi chỉ là ngồi hóng nắng bên ngoài cửa lớp, lang thang phố Tăng Bạt Hổ, con phố đầy kỷ niệm với 2 bước ngoặt trong đời tôi :v
Sau này, tôi thấy được làm người nghệ sĩ thật thích, tự do, phóng khoáng, thoả sức thể hiện, được là chính mình nên tôi quyết định vẫn vẽ dù ít hay nhiều, vẫn tiếp tục học bằng cách này hay cách khác. (Em cảm ơn Thầy Trần Quang Dũng đã hết lòng động viên từ những ngày đầu, cảm ơn thầy và anh chị luôn đồng hành rất nhiều về tinh thần).
Tôi cảm thấy không muốn vẽ theo yêu cầu lắm :v Trừ phi bảo: “Em hãy vẽ thứ mình có cảm hứng” :v Tôi đặc biệt chưa bao giờ vẽ chân dung, cảm thấy không muốn học, cũng chưa có chút hào hứng nào. Một ngày nào đó cảm hứng dâng lên, có khi tôi quay sang vẽ cũng nên. :)))
Được cái, tôi thấy mình cũng chăm, thích khám phá, đã thử qua rất nhiều chất liệu rồi, bao gồm cả lụa. <3 Vẽ lụa rất ân cần, dịu dàng. Thảo nào cô Hương Thu Nguyễn dịu dàng thế. Tôi rất thích và yêu mến sự dịu dàng, nhẹ nhàng của cô Hương. Hay màu nước chan hoà thế, trở nên yêu sự chan hoà, dễ mến của chị Phạm Hoài Thương. Màu arcrylic thì táo bạo thế, mỗi người táo bạo một kiểu chị Tran Huyentrang táo bạo kiểu sống động, ngọt ngào, bay bổng (đúng kiểu của nữ sinh trường xây dựng đã ra trường nhiều năm), anh Pham Thanh Tung kiểu trầm tư, bí ẩn (đúng kiểu nhà lãnh đạo cỡ to, mà tôi xin mãi không qua vòng gửi xe vào công ty anh làm việc), chị Nguyen Thu Ha thì quy củ, ngăn nắp và đầy nhiệt huyết (đúng kiểu nhà giáo), chị @Hiền thì lại toát lên sự táo bạo kiểu nhà Banker kiêm “nhà nông” điển hình rất ngầu, biết luôn cả khoan khoan đục đẽo cả một cái homestay ven sông (mãi chưa mời tôi qua chơi), chị Phung Bao Chau thì luôn có vẻ đẹp tĩnh mịch, xa xăm, chị Cao Phuong thì màu sắc lãng mạn kiểu hây hây trong gió, mang nhiều điều bất ngờ (em cực thích màu của chị nha, cảm giác kiểu mong chờ), chị Thuy Mai thì từ tranh tới người hay từ người tới tranh đều toát lên vẻ yêu kiều, chị @Hương thì thôi rồi thật sự không ngờ với những bức tranh thơ thẩn yêu kiều của một nhà lãnh đạo ngành du lịch :)))) Mà lâu rồi chưa gặp rất nhiều anh chị khác nữa như chị Ly, anh Thành, chị Ngọc Anh, anh Thịnh, chị Thảo…
Thôi. Câu chuyện tới đây kết thúc 😁
Tôi viết xong dạt dào cảm hứng “nghệ thuật” lắm, tôi bảo hay là tôi lại đi làm “nghệ sĩ”. Mà mỗi chúng ta ai cũng là nghệ sĩ của đời mình mà. Hãy là người nghệ sĩ mua vui cho chính mình mọi lúc nha. (Chợt nhớ những ngày mua vui trong lớp học. Hahaa)
Cuối tuần vui vẻ ạ 🙃